Pages

Subscribe:

Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016

Sự tích bông hoa cúc trắng

Ngày xửa ngày xưa, ở một xóm vắng có nhà nọ chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Còn người cha thì đã mất từ rất sớm, để lại hai mẹ con đơn côi trong túp lều nhỏ. Họ phải làm việc vô cùng vất vả thì mới kiếm vừa đủ ăn.


Vào một ngày kia, người mẹ vì làm việc quá nhiều nên bị ốm. Bà liền gọi con gái tới và bảo rằng:

– Con ơi! Giờ con hãy đi tìm thầy thuốc tới đây giúp mẹ.
Cô bé vâng lời mẹ, vội vàng ra đi, cô cứ vừa đi vừa lo lắng cho mẹ của mình. Trên đường, cô vô tình gặp một cụ già tóc bạc, râu trắng. Cụ già thấy cô bé vội vã như vậy thì hỏi thăm:
– Này cô bé, cháu đi đâu sao mà lại vội thế?

Dù đương vội nhưng cô bé cũng dừng lại trả lời cụ già:

– Thưa cụ, giờ cháu đang đi mời thầy thuốc ạ, mẹ của cháu đang bị bệnh nặng.

Nghe vậy cụ già lại bảo cô bé:

– Ta chính là thầy thuốc. Vậy giờ cháu dẫn ta tới nhà cháu đi, ta sẽ khám bệnh giúp mẹ cháu.

Cô bé hết sức vui mừng, dẫn đường cho cụ già về nhà mình. Đến nơi, cụ già liền khám bệnh cho mẹ của cô. Sau đó thì cụ già mới bảo cô bé là:

– Bệnh của mẹ cháu đã nặng lắm rồi. Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ cháu. Giờ thì cháu phải đi ngay ra chỗ gốc đa ở đầu rừng, cháu sẽ thấy gần đó có bông hoa màu trắng, sau đó cháu hãy đem bông hoa về đây.

Ngoài trời bây giờ đang rất là lạnh. Mà cô bé của chúng ta chỉ mặc có một chiếc áo rất mỏng ở trên người. Nhưng thương mẹ, cô cứ đi mãi, đi mãi, cho đến khi đôi chân đã mỏi nhừ thì cô mới tới được chỗ gốc đa nơi đầu rừng như lời chỉ của cụ già kia.

Khi cô nhìn ngó xung quanh thì thấy ngay ở bụi cây gần đó có một bông hoa màu trắng rất là đẹp. Không chần chừ lâu, cô bé hái bông hoa, nâng niu nó trên tay như là vật quý. Đột nhiên cô bé lại nghe thấy có tiếng nói của cụ già đang văng vẳng ở bên tai mình:

– Bông hoa có bao nhiêu cánh nghĩa là mẹ cháu sống được bấy nhiêu ngày.

Cô bé lập tức nhìn xuống bông hoa và cẩn thận đếm từng cánh một:

– Một cánh, hai cánh, ba cánh, bốn cánh… hai mươi cánh. Trời ơi! Nghĩa là mẹ mình chỉ còn có thể sống được hai mươi ngày nữa sao?

Sau một hồi suy nghĩ thì cô bé liền ngồi xuống, nhẹ nhàng xé từng cánh hoa ra thành rất nhiều sợi nhỏ khác. Và mỗi sợi nhỏ ấy lại trở thành một cánh hoa vừa dài vừa mượt. Từ bông hoa chỉ có hai mươi cánh giờ đã trở thành bông hoa có vô vàn là cánh hoa.

Sau đó cô bé mới đem theo bông hoa chạy nhanh về nhà. Về đến nơi cô đã thấy cụ già kia đứng ngay cửa để chào đón mình. Cụ già tươi cười mà nói với cô rằng:

– Mẹ của cháu khỏi bệnh rồi đấy. Đó chính là phần thưởng cho lòng hiếu thảo, ngoan ngoãn của cháu!

Kể từ đó về sau, hằng năm cứ vào mùa thu là những bông hoa có nhiều cánh lại đua nhau nở rộ, vô cùng xinh đẹp. Và người ta đặt tên cho chúng là bông cúc trắng, nó là biểu tượng cho lòng hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ.

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

Bánh chưng bánh dày - Truyện cổ tích Việt Nam

Ngày xửa ngày xưa, đời Hùng Vương thứ 6 có tất cả 18 người con. Ai cũng hay văn, giỏi võ nhưng không thích bị lao động chân tay.

Chỉ có 1 người con duy nhất của Hùng Vương là Lang Liêu lại ngược lại, thích nghề trồng trọt, bản tính lương thiện, hiền hòa. Chàng đã đưa vợ và con về quê vỡ nương, trồng trọt để sinh sống.

Cuối năm nọ, vua Hùng đã triệu tập đủ 18 người con và bảo: “Đến ngày hội đầu năm, ai mà đem được đến của ngon vật lạ để tế Trời Đất thì ta sẽ nhường ngôi cho người đó”.


Nghe lời cha, các hoàng tử đã đi khắp bốn phương để tìm cho ra thứ của ngon vật lạ như lời người cha. Chỉ có duy nhất Lang Liêu là lo lắng, băn khoăn không biết lựa chọn vật gì để dâng lên vua cha.
Một ngày nọ, khi đang ngủ bỗng nhiên Lang Liêu nằm mơ thấy có 1 vị thần đến mách bảo rằng: “ Này con, trên đời này không có thứ gì quý hơn hạt gạo bởi gạo là thực phẩm nuôi sống con người. Con hãy lấy gạo nếp để làm hình bánh tròn hoặc bánh vuông để tượng trưng cho Trời đất. Sau đó con hãy lấy lá để bọc ngoài và cho nhân vào bên trong, lá sẽ tượng trưng cho Cha – Mẹ là đấng sinh thành.

Tỉnh giấc Lang iêu vô cùng vui mưng, đã chuẩn bị làm theo lời Thần dặn. Chàng đã chọn loại nếp tốt nhất để làm bánh hình vuông tượng trưng cho Đất rồi cho vào luộc chín và gọi đó là bánh Chưng. Bành giã xôi để làm bánh hình tròn tượng trưng cho Trời và gọi đó là bánh Dày.

Đến ngày hội, các hoàng tử của vua cha mang đến không biết bao của ngon vật lạ. So với những thứ đó thì lễ vật mà Lang Liêu chuẩn bị có vẻ quá đơn giản. Thế nhưng sau khi nghe Lang Liêu giải thích về nguồn gốc, ý nghĩa sâu xa của 2 loại bánh đó thì nhà vua đã quyết định lựa chọn để tế trời đất. Sau đó vua cha chia bánh cho các hoàng tử cùng quần thần nếm thử, ai cũng tấm tắc khen ngon. Đây đúng là thứ quý nhất trong ngày hội đầu năm.

Và như đã hứa, vua Hùng quyết định nhường ngôi cho Lang Liêu. Kể từ đó trở đi mỗi khi đến dịp Tết Nguyên Đán thì đân chúng lại chuẩn bị làm bánh Chưng và bánh Dày để tế Trời – Đất.